Em vẫn mạnh mẽ lắm

0
403

Em có được gọi là mạnh mẽ nữa không anh? Như thế đấy, em như thế đó, anh có gọi em là cô gái mạnh mẽ nữa không anh?

Xa cái tuổi 20, thực tập sinh kỳ cuối, em chọn xa nhà, xa gia đình, em chọn xa trường, xa bạn bè.

Giấu đi một nỗi niềm. em bảo em chọn cách đó để tự lập, để trải nghiệm và để thay đổi. Hầu như không ai ủng hộ em trừ một vài đứa bạn dị dị, phân vân, suy nghĩ và rồi cũng không ai ngăn nổi cái bướng của em.

Em đi sao…

Cái khoảng cách 80km chẳng phải là xa nhưng đủ để cuộc sống của em thay đổi. Một đứa con gái như em, ngang tàn, bướng bỉnh, ham mê thể dục, em thích cái cảm giác thả mình đến tận 8, 9 giờ tối khi đôi chân đã dã, em thích lang thang một vài nơi với cái máy ảnh, em quen những buổi tám chuyện với tụi bạn độc thân, em không quên nổi cái vị café Hà Nội khi em cần 1 khoảng lặng, em cười phá lên mỗi lần lang và bất thình lình mua một món đồ không chủ định cùng đứa bồ ruột, em yêu Hua mỗi khoảng vắng người, em cũng mỉm cười cái giờ tan tầm đóng khung người của Hua, cái vị kem tràng tiền xếp hàng chờ mua vẫn dư vị nguyên vẹn trong em, em chùng chình trong ánh đèn đem 3h sáng trên cầu Long Biên.. tam su

Thế đấy, có vẻ như em chẳng có lý do để rời xa Hà Nội và có vẻ như em sẽ chẳng rời xa nổi Hà Nội!

Anh à! em đang nhớ Hà Nội, hóa ra em lựa chọn rồi! truyen ngan

Anh bảo, anh chưa từng gặp cô gái nào mạnh mẽ như em, anh bảo em còn mạnh mẽ hơn cả anh, anh bảo em sẽ sống tốt hơn, sẽ vượt qua tất cả khi không có anh, em sẽ vui vẻ hơn anh? Em òa khóc rằng tại sao em không thể yếu đuối trước anh dù là một lần, em cố chấp lắm phải không anh! Cố chấp đẩy người con trai mình yêu thương ra khỏi cuộc sống của mình bằng mọi cách!

Em vẫn mạnh mẽ lắm

Hà Nội thật đắng khi có anh, có em nhưng lướt qua nhau chẳng mấp máy nổi câu chào! Em đã suy nghĩ như vậy đấy anh ạ, nên em chọn xa Hà Nội, lại một lần nữa em chọn anh, cho phép anh ảnh hưởng đến quyết định của em, cho phép anh khiến mình băn khoăn chọn lựa, và rồi chọn đánh đổi quá nhiều thứ vì anh của quá khứ!

Em có được gọi là mạnh mẽ nữa không anh? Như thế đấy, em như thế đó, anh có gọi em là cô gái mạnh mẽ nữa không anh?

Thôi để em tự trả lời, em mạnh mẽ thật anh ạ! Em đã chọn cách đó để thử thách chính bản thân mình, để dù vô tình hay cố ý thì em cũng sẽ không vướng phải bóng hình anh trên mỗi ngả đường về, và em nhận ea điều đó thực ra chẳng khiến em lưỡng lự đến thế, mà giờ em nhớ rất nhiều cái Hà Nội không anh kia kìa, cái Hà Nội của trường, lớp, của bạn bè, của con bồ ruột, của quán rượu ốc, cháo vịt. bún cá, chân gà nướng, của những buổi thể dục cười hả hê và loáng thoáng một cậu bạn khiến em bận tâm chẳng phải anh, hóa ra yêu thương mờ nhạt từ khi nào em chả hay, em lại vẫn tưởng anh vẫn là Hà Nội trong em!

Em của ngày hôm nay không mạnh mẽ như khi là cô gái của anh nữa anh ạ! mà mạnh mẽ hơn nhiều anh ạ! Em cười nhiều hơn, em buồn nhiều hơn, em hờn giận, em vui, em sống với cảm xúc mà cuộc sống mang lại, chẳng gồng mình, chẳng che đậy, chẳng mạnh mẽ như cô gái ngày của anh nữa!

Hóa ra, em mạnh mẽ hơn anh nghĩ!