Có những con người, dù họ vẫn sống, vẫn ở đó, vẫn tồn tại. Nhưng mãi mãi, bây giờ và mai sau, ta lại không thể gặp lại họ thêm một lần nào nữa. Dù-rất-muốn…
Cuộc đời luôn là những cuộc gặp gỡ thú vị. Có những người đi qua cuộc đời ta, làm cho ta nhớ, rồi thôi… Có những người hiện diện trong cuộc đời ta, làm cho ta hạnh phúc, rồi cũng vì muốn ta hạnh phúc mà bỏ đi mất…
Những người như thế, tôi muốn gặp lại họ, nhiều hơn một lần trong cuộc đời này, nhưng có nhiều lí do, có nhiều khoảng cách… Gặp nhau rồi nói gì đây, gặp nhau rồi sao nữa, gặp nhau rồi xa nhau, liệu có nhớ nhau chứ? Mọi thứ nhỏ bé đều trở thành cái rào cản khiến chúng tôi chẳng bao giờ gặp lại nhau thêm một lần nào nữa trong đời…
Thế nên, tôi luôn tìm cách để nói cho họ biết rằng tôi nhớ họ rất nhiều… Dẫu chẳng giải quyết được điều gì, dẫu có khiến đôi lần nhớ lại nỗi đau ngày xưa, nhưng nếu có gặp người ấy, cho tôi gửi lời chào, có được không?
Em nói với anh, rằng em vô tâm lắm, và chẳng biết yêu thương. Thôi thà em cứ bên cạnh anh và để anh tự yêu thương em cũng được… Còn hơn là nói với anh những điều nhạt nhẽo ấy rồi vin vào cái cớ đó để muốn đi lúc nào thì đi… Em có biết là, không ai có thể vô tâm với người mình thực sự yêu thương không?
Những điều này, anh biết em sẽ không nghe được… Vì bên em giờ đây là mây, là gió, là bờ bến thiên đàng chẳng vướng bụi bão giông hay những bạc bẽo của cuộc đời… Nơi ấy, em bình yên và hạnh phúc… Nơi ấy, cô gái nhỏ của anh, trở thành thiên thần đẹp nhất…
Em ra đi, mãi mãi, và chẳng bao giờ, chẳng bao giờ có thể quay trở về nữa… Tai nạn kinh hoàng đã cướp người con gái mà anh thương yêu nhất trên thế gian, đem em tặng cho những thiên thần ở nơi nào xa lắm… Anh biết, họ ghen tị với anh, nên mới làm vậy… Cướp em khỏi anh, khỏi cuộc đời, khi anh còn chưa kịp nói lời từ biệt…
Thì thôi, cứ bình yên em nhé… Hãy trả lại yêu thương cho anh, bằng những nụ cười hạnh phúc nhất, hãy sống thật vui vẻ và tự do bằng cả những ngày tháng trước đây em không có được. Sẽ mãi mãi là yêu thương của anh, là người con gái anh yêu thương nhất, cho đến cuối cuộc đời này…
Anh không dám chắc mình có thể tiếp tục yêu thương thêm một hình bóng nữa, đó có thể là người sẽ vực anh khỏi cuộc sống u tối không có em… Cũng có thể là người yêu thương anh theo cách của em đã từng như thế, hay cũng có thể, chỉ là thấp thoáng nụ cười hiền, nhởn nhơ đi giữa dòng phố tấp nập, một ánh mắt trong veo, nhìn anh tràn ngập hạnh phúc, giống em ngày xưa, em của tôi, em của hai mươi gói gọn vào phố…
Nếu ai đó gặp được em, xin hãy gửi giúp tôi lời chào… Em hãy vui và cười nhiều em nhé… Đi hết con đường này, chúng ta sẽ gặp lại nhau…