Con người ta thật ra không có gì đặc biệt, chỉ có tình yêu làm cho con người ta trở nên đặc biệt. Quan trọng là ở lòng người, muốn đi thì sẽ đi thôi.

“ Đau đớn là khi nhắn đi 1 tin nhắn “Em đau anh ah”, tận 3h27 phút sau mới nhận được câu hỏi “Em sao thế em”.
Yên có 1 con mèo Hoa mập ú nụ, 1 con Gấu Mun màu xám tro, mà Yên đã ôm nó từ hồi còn tập đi. Yên không yếu đuối, chỉ là ở-một-khoảnh-khắc-khác, Yên không muốn gồng mình chống chọi với những nỗi cô đơn. truyen hay
truyen ngan Yên không tin vào định mệnh, kì thực lại tin vào duyên số. Lạ thật, ngay từ khi gặp anh, đã cảm thấy ở anh có gì đó rất thân thuộc, rất đầm ấm, khác hoàn toàn với những con người xung quanh đó. Mặc dù cả Yên và anh đều có người yêu thương. Có những người trong cuộc đời mình, chỉ cần nhìn thôi, đã có cảm giác rất thân thuộc, rất đầm ấm, mà đến tận về sau, dù có là tri kỉ hay người yêu. Dù có đau đớn hay bình yên. Thì cũng cảm thấy hạnh phúc vì quãng thời gian đó.
“Không thể nói rằng mù quáng là điều đúng đắn, nhưng phải chăng trong cuộc đời này, liệu ta có thể mù quáng được mấy lần.”
Anh, Chị và Yên tình cờ quen nhau. Lúc đó Anh và Chị đã là một đôi. Yên lúc đó chỉ là một con bé con nhiều chuyện, như trăm ngàn những đứa bé con khác, chọc ghẹo và tò mò về tình yêu của người khác. Nhưng tại vì quá tò mò, quá để ý nên lâu dần sẽ hình thành nếp nghĩ, hay tìm kiếm và dòm ngó cuộc sống của anh. Vì anh có cái gì đó rất hay hay mà một đứa bé con như Yên, không thể nào giải thích được. Và lúc đó, Yên cũng tin chắc rằng, anh cũng tò mò về cuộc sống của một con bé con hay cười như Yên.
Mọi chuyện sẽ chẳng có ý nghĩa gì, nếu Anh không chia tay Chị, anh tìm đến Yên như tìm một chỗ trú chân trong những giấc mơ hoang hoải. Anh đau đớn đến câm lặng, anh nghe Yên huyên thuyên đủ mọi chuyện mây trời trăng gió. Anh cười cho những trẻ con và nghộ nghĩnh của Yên. Yên thương anh, nhưng lại chẳng yêu anh. Kì thực lúc đó chỉ vậy thôi, vì Yên thương người yêu Yên hơn. Mười Bảy tuổi, Yên cho phép mình là người lớn, nhưng kì thực lại làm những chuyện thật ngốc nghếch. Người ấy bỏ đi, để lại trong lòng Yên những lỗ hỏng toang hoang, man mác gió thổi trên đồi cỏ. Anh đến đón, nhìn nước mắt Yên rơi. Anh thấy vậy, chỉ lặng im, thổi kèn lá xôn xao cả một khu đồi ngập gió. Yên cười, ngày ấy thật lắm hồn nhiên.
-Yên không nói chuyện với Lam nữa à
-Ứ, ghét rồi. Đến ngồi học chung một bàn mà còn chẳng buồn quay sang nhìn mặt lấy một cái cơ mà.
-Có còn buồn nữa không?
-Không đâu anh, em đã thổi cái vù những chuyện không vui đi xa lắm rồi.
-Thế mà trong mắt vẫn có những nỗi buồn mênh mang. Yên đừng cố gắng giữ riêng cho mình như thế.
-Hứ, Anh cũng đừng có luôn giữ nét mặt buồn rười rượi. Chơi với em, anh sẽ vui ngay thôi – Yên nhe răng cười nham nhở.
-Anh xấu lắm, thế mà Yên vẫn chơi với anh sao.
Yên cười,ánh nắng chiều xiên xiên trong đáy mắt, long lanh. Mà mãi về sau, anh mới nói lúc đó nhìn Yên giống như một thiên thần rơi xuống trong những ngày tối tăm nhất đời anh
-Yên sẽ chơi với anh mãi luôn. Chỉ cần, Anh xấu với ai thì xấu, đừng xấu với Yên là được rồi.
Anh xoa dịu những nỗi đau của Yên, hát Yên nghe, đánh đàn ghi-ta, thổi kèn lá cho Yên, dỗ dành những lúc Yên nhớ người yêu. Mà Yên có nhõng nhẽo với Anh đâu, Yên nhõng nhẽo với tình yêu của chính mình đấy chứ.
Rồi Chị xuất hiện, tựa hồ như một cơn gió cuốn phăng hết tất cả những nỗ lực của Yên trong ngần ấy thời gian qua. Yên luôn nghĩ, chỉ cần cố gắng yêu thương chân thành hết bản thân mình, thì cũng sẽ được đền đáp lại bằng yêu thương. Nhưng Yên đã lầm. Yên đã mãi ám ảnh một câu nói, trong một cuốn sách mà Lam đã tặng. “Có những ngày chỉ thấy mọi việc mình làm, mọi điều mình nghĩ, mọi tình cảm mình trân trọng và hết lòng… cũng chỉ giống như hòn đá vứt ra biển, vĩnh viễn cũng chẳng có tiếng gì vọng lại… ”. Đến tận bây giờ, Yên mới hiểu thấu được nó. Hẳn là lúc đó cô gái đó đã đau buồn và tuyệt vọng đến mức nào.
Chị đề nghị muốn gặp Yên để “tâm sự”.
Chị muốn anh bỏ Yên để quay lại với Chị. Chị sẽ bù đắp những lỗi lầm mà chị đã gây ra cho anh, sẽ đưa anh về là anh tốt đẹp của những ngày tháng trước. Đau đớn nhất là khi, ngồi im bất lực nghe – người mà mình bấy lâu nay hết lòng yêu thương – đi quan tâm chăm sóc một người con gái khác, sau lưng mình.
– Em biết Anh nói gì về em không: “Em không biết anh nghĩ gì, muốn gì, cần gì, hiểu gì, em cần… ”. Yên đứng phắt dậy, không khóc, nhìn thẳng vào mắt chị, kiên cường.
– Con người ta thật ra không có gì đặc biệt, chỉ có tình yêu làm cho con người ta trở nên đặc biệt. Quan trọng là ở lòng người, muốn đi thì sẽ đi thôi. Thứ tình yêu đó, em không cần.
Yên quay lưng bước đi thẳng, không hề có một giọt nước mắt nào rơi. Những thanh âm của người đối diện ấy, suốt đời này, nó sẽ được lưu lại mãi mãi trong trái tim Yên. Như một lưỡi dao rạch vào lồng ngực trong những ngày lạnh giá nhất.
Mỗi người mang những tổn thương giống nhau, có những cảm xúc na ná nhau. Năm tuổi, Yên nằm yên, nghe những tiếng nấc của mẹ trong đêm. Đau đớn nhất là khi nghe mẹ của mình gọi hai tiếng“Mẹ ơi!”, Yên không biết bà ngoại sẽ cảm thấy như thế nào khi nghe thấy điều đó, Yên chỉ biết lúc ấy, có bắt Yên xuống địa ngục để mẹ bớt đau đớn, Yên cũng cam lòng. Từ đó, Yên không bao giờ nghe mẹ khóc nữa. Nhưng Yên biết những đau đớn, khi bố đã rời bỏ mẹ con Yên theo gia đình nhỏ khác, vẫn còn đau đáu trong tim. Mẹ dạy Yên kiên cường, Yên kiên cường. Mẹ dạy Yên không khóc vì những con người ấy. Yên cũng không khóc. Chỉ lặng lẽ đêm về, gối đầu lên Mun cho nước mắt chảy ngang.
Một ngày Yên gom góp những nỗi đau thật lâu trong tim khi rời xa Anh, can đảm đê ôm lấy bụng mẹ mà thì thầm:
– Mẹ ơi,sao chúng ta lại cứ bị bỏ rơi hả mẹ.
Mẹ xoa xoa lưng Yên, để mặc cho Yên hát khe khẽ những đoạn không đầu, không cuối, rồi òa khóc nức nở. Lúc lâu sau đó, mẹ mới chậm rãi trả lời.
– Không phải là vì chúng ta chưa đủ tốt, mà là vì việc chấp nhận lỗi do mình, sẽ dễ chịu gấp nhiều lần, khi nghĩ người ta không yêu mình. Yên của mẹ hãy là lựa chọn tốt nhất, để người ta thấy rằng, rời bỏ con là một trong những niềm hối hận lớn nhất của họ. Yên của mẹ ngoan, hãy từ bỏ những hằn học, như một con rắn độc cắn nát tim Yên của mẹ, mẹ yêu Yên còn hơn cả mạng sống của mình. Hãy gom những hạnh phúc mà những năm qua mẹ không làm được, mà sống thật bình yên là được rồi.
HAI LĂM TUỔI.
Sau ngần ấy thời gian, nếm trải đủ mọi khổ cực đớn đau. Nhìn những nỗi đau và khó khăn của mình trôi qua một cách tĩnh lặng.Yên mới đủ can đảm để gặp lại Anh. Con người mà Yên đã từng nghĩ, đến cuối đời cũng không muốn gặp mặt, cũng không muốn tha thứ cho những lỗi lầm đó. Thật là rắc rối, thật là biết cách làm khổ người khác. Khó chịu nhất chính là cảm giác, muốn yêu thương cũng không được, mà ghét bỏ cũng không xong. Cuối cùng, thì cũng chỉ có mình Yên loay hoay trong mớ cảm xúc tự dày vò bản thân ấy.
Yên lặng thinh, Anh cũng lặng thinh. Rất lâu sau, tận cho đến lúc nắng tắt trên những con đường, yên mới khe khẽ lên tiếng:
– Anh ơi, có người yêu thương mình thật lòng là như thế nào hở anh?
Anh nói thương Yên hơn chính bản thân mình. Nhưng cuối cùng điều anh làm lại đi ngược lại tất cả. Con người thật sự rất khó hiểu và rất khó lí giải, về những mớ cảm xúc hỗn độn và hành động phi lí của bản thân mình. Anh ôm Yên vào lòng, nước mắt chảy dài. Nhưng lúc đó lòng Yên chỉ là những ý nghĩ nối tiếp nhau và những hoang hoải trong lòng ngập tràn gió.
Yên dựa lưng vào tường, ôm Mun và lặng lẽ nghe tiếng con tắc kè kêu từng hồi nghe tê tái. Yên ngỡ tưởng sẽ oán giận Anh và Bố đến tận cùng, ấy thế mà khi gặp lại Anh, Yên vẫn không thể không nở nụ cười quen thuộc, quàng tay Bố đi thăm Mẹ. Yên đã làm đúng như những gì mẹ dặn, Yên đã thấy lòng mình bình yên, Yên đã tìm thấy được bình yên. Yên nhớ tới lời mẹ, mà cả cuộc đời mẹ, đã ôm Yên vào lòng mà sống những ngày tháng như thế.
“Đừng bao giờ để nước mắt chảy ngang, vì đó là nước mắt của đớn đau, cô độc. Của trăm ngàn xót xa, cay đắng không biết sẻ chia cùng ai. Hãy để những giọt nước mắt chảy theo chiều thẳng đứng, sẽ bớt xót xa. Như rừng cây trút lá giữa bão giông, mặc kệ bình yên hay huyên náo ,cũng tìm thấy điểm tựa cho cuộc đời mình. Để chờ đợi một ngày lặng thinh, có thể thay một màu lá mới xanh tươi.”
Có một giọt nước mắt lấp lánh rơi, Yên ngước mắt lên trời thầm thì:
– Mẹ ơi, Yên đã rất ngoan, thế sao lại đến lượt mẹ bỏ rơi Yên, hả mẹ.