Nó thu mình ngày càng nhỏ lại, không thích tiếp xúc với bất cứ ai. Người bạn duy nhất của nó chính là cây đàn guitar. Nó không buồn nói chuyện vì mỗi giai điệu nó đánh lên như những tâm sự từ đáy lòng.

Đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc với nhiều người con trai như thế. Lần đầu tiên nó được “ra mắt” với những người bạn của anh trai mình.
– Tao xin giới thiệu với tụi bây đây là Nhã – em gái duy nhất của tao.
– Dạ, em chào mấy anh chị.
– Mày có em gái đẹp thế mà giấu kỹ ghê, chỉ uổng là…. – mọi người đang đùa nhau, anh bỗng ngắt lời.
– Em biết hát không, em thử hát một bài xem như lễ ra mắt vậy?
– Dạ, em không biết hát nhưng em biết đàn ạ.
Nói xong, nó lấy guitar và đánh lên khúc nhạc thân quen vào mỗi sáng do tự nó sáng tác.Sau buổi tiệc hôm đó, nó và anh bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn. Anh thường tâm sự với nó về những việc xảy ra hàng ngày. Dần dần anh cũng có tình cảm với nó. Anh ân cần, chu đáo, chăm sóc nó. Chính sự quan tâm đó của anh đã làm nó ngộ nhận. Sau bao ngày suy nghĩ và tự đánh cược với mình rằng anh đã thích nó. Cuối cùng, nó quyết định hẹn hò với anh.
Buổi sáng hôm đó, nó rủ anh ra ngoài. Anh dẫn nó đi xem phim, đi uống nước, đi công viên,…nó rất vui và cảm thấy hạnh phúc lắm. Những kỷ niệm của ngày hôm đó nó sẽ không bao giờ quên. Nhưng đó cũng là “vết cắt” còn đau âm ĩ mãi trong lòng nó.
Đến cuối ngày, anh tản bộ cùng nó về nhà. Trên đường về nó lấy hết can đảm nói cho anh biết những tình cảm trong lòng nó.
– Em thích anh – nó bỗng thốt lên, anh không tin vào tai mình.
– Hả, em nói gì, anh không nghe rõ? – Anh đứng trước mặt nó hỏi lại.
– Em đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên, bên cạnh anh, em thấy mình thật vui vẻ, hạnh phúc. Hay là chúng ta chính thức quen nhau anh nhé?
– Anh xin lỗi – giọng anh trả lời trầm lại.
-Tại sao, em nghĩ là anh cũng thích em cơ mà?
– Đúng, anh thích em nhưng là thứ tình cảm của một người anh trai đồng cảm trước hoàn cảnh đứa em gái của bạn mình. Nếu những hành động của anh có làm em hiểu lầm thì anh xin lỗi.
– Em sẽ đợi, em nghe anh hai nói anh và bạn gái vừa mới chia tay nhau, có lẽ bắt anh phải quên chị ấy ngay bây giờ là không thể. Vì thế, em sẽ đợi, đợi đến khi nào anh chấp nhận em.
– Không phải. Anh có thể làm bạn với em, chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn với em nhưng anh không thể… – anh vừa ấp úng vừa cúi gầm mặt xuống. Nó thấy anh hình như cũng đang lấy hết dũng khí để cho nó biết nguyên nhân.
– Vậy lý do là gì?
– Là…là…vì “em không hoàn hảo.”
…………………………………………………………….
Sau buổi tối hôm đó, nó quay về là chính nó. Nó thu mình ngày càng nhỏ lại, không thích tiếp xúc với bất cứ ai. Người bạn duy nhất của nó chính là cây đàn guitar. Nó không buồn nói chuyện vì mỗi giai điệu nó đánh lên như những tâm sự từ đáy lòng. Và cũng kể từ đó, sáng tác của nó ngày một nhiều nhưng không có ai cảm được âm nhạc của nó. truyen ngan
Ngoài thời gian ngắm mặt trời lên và mặt trời lặn thì cửa phòng nó lúc nào cũng đóng kín. Mỗi ngày như mọi ngày, nó mở cửa sổ đón ánh bình minh với vẻ mặt vô hồn. Những tia nắng sớm chiếu vào mắt nó nhưng không thể làm tan chảy lớp băng ngày một dày trong tim. Hình như rất lâu rồi nó không mở miệng để cười, để nói. Vì nó đã tự đặt dấu chấm sau chuyện tình buồn của mình.
Đến hẹn lại lên, cửa sổ phòng nó mở ra để tạm biệt hoàng hôn. Còn mãi đắm mình trong ánh chiều tím đượm buồn bỗng một ánh sáng lóe lên làm nó giựt mình. Đó là ánh đèn của máy ảnh từ nhà đối diện. Nó hốt hoảng kéo vội rèm cửa sổ. Sau lần đó, nó cũng không dám mở cửa ra lần nào nữa. Lắng đọng trong một khoảng lặng dài bóng tối, nó đã thèm khát ánh sáng mặt trời. Nó hé rèm ra từ từ, ánh bình minh cũng dần dần ló dạng. Nó ngạc nhiên khi thấy hàng rào nhà đối diện treo rất nhiều hình của nó, những tấm hình với cùng một tư thế nhưng mỗi tấm là một ánh mắt khác nhau. Nó rảo cặp mắt một lượt, cũng giống như nó, cửa nhà bên đóng kín, ngoài nhưng tấm ảnh nó không tìm thấy ai cả. truyen tinh yeu
Những ngày tiếp theo thật kỳ lạ, mỗi ngày một tấm hình được thay thế bằng dòng chữ “XIN CHÀO” cho đến khi tất cả các tấm hình biến mất. Không cảm thấy lạ, nó vẫn bình thản như chưa có gì xảy ra. Bỗng một hôm nó nhận được một bưu phẩm. Một cuốn album gồm rất nhiều những tấm ảnh của nó, kèm theo đó là những tờ giấy được viết như lời bài hát. Nó lật nhanh qua rồi để nhẹ lên bàn, gương mặt vô hồn không cảm xúc.
Hôm nay, trời mưa rất to, nó ngồi bên khung cửa cùng cây đàn với những nốt nhac được ngân lên một cách da diết. Nó dạo đi dạo lại giai điệu vừa viết, khi mưa dứt thì tay nó cũng vừa xong nốt cuối cùng.
Bỗng dưng nó muốn viết nhật ký, đó là lời nhạc thay cho những dòng tâm sự thầm kín. Nó với tay lấy quyển sổ vô tình làm rơi cuốn album xuống đất, cuối xuống nhặt lên, thấy trang đầu tiên mở nó đọc lướt thử. Dòng chữ như lời tự tình của nó, kể từ đó, mỗi ngày nó đều đọc một trang. Cuối cùng cũng đọc xong những tâm sự của mình, nó thấy nhẹ nhõm hơn. Ngay cả viết nhật ký nó cũng không dám, nó sợ phải đối diện thực tế phũ phàng không bao giờ thay đổi, phải gợi lại cảm giác đau lòng của buổi tối đó, và hơn hết nó sợ nhớ tới khuôn mặt và nụ cười của anh. Nó vô cùng ngạc nhiên khi có người nhìn thấu tâm can nó. Lật trang cuối cùng của quyển album nó chợt thấy mấy dòng chữ : “Mong được cùng em ngắm bình minh trên biển.” Bỏ lỡ những chữ sau, nó gấp vội quyển nhật ký vì nó sợ cái cảm giác được yêu sẽ chỉ là ảo tưởng.
(Còn tiếp)